Một kẻ lạc loài vô cảm. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Nhưng nước mắt không nghe tôi.
Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Biết chỉ để biết mà thôi.
Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Bởi bạn là người sòng phẳng. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.
Dừng lại vẫn là chơi. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại…
Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần.
Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.
Không có thời gian để sửa chửa. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì.
Không phải điệu cười chua chát. Dù mẹ không bay, không bay đâu. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.
Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Hôm qua tao nóng quá.