- Cháu đã cho ông chủ lò gạch Azmur vay số tiền đó. Nếu không, anh sẽ giống như con lừa trong câu chuyện tôi vừa kể, chỉ phải gánh chịu những gánh nặng của người khác mà thôi. Bởi vì, đối với những trò này, họ có thể vạch ra những điểm bịp bợm ngay lập tức.
Và đó chính là lý do để anh có rất nhiều bạn bè xung quanh mình. - Sự thật ông Arkad Gula là một nô lệ khi còn ở Babylon. Ông thì không hiểu gì cả nên hỏi anh ta:
Theo sự sắp đặt như thế, chắc chắn rằng người chơi bao giờ cũng thua. - Vậy cháu đã làm gì với số tiền đó? Nhưng nếu họ vay tiền vì gặp tình huống ngặt nghèo, khốn khổ, tôi khuyên anh cần phải hết sức thận trọng.
Vào buổi sáng ngày mai, khi người nô lệ đến buộc cày vào cổ bạn, bạn hãy nằm xuống và rống lên thật thảm thiết. - Người phụ trách đáp. Nó không giống như cảnh vật hàng ngày mà chúng ta thường thấy.
Suốt ngày hôm đó, vì thiện chí muốn giúp con bò, nên lừa phải làm thay công việc của con bò. Một lúc sau, họ đã đi ngang qua những trang trại của nông dân Babylon. Một nửa số tiền thu được tao sẽ dùng để trả tiền bột mì, mật ong và củi lửa.
Anh rất đói nhưng không dám bước vào một hàng ăn nào vì anh biết, ở đây họ không bao giờ bán chịu cho bất cứ ai, dù chỉ là số tiền nhỏ cho một cốc rượu nhạt. – Cuối cùng thì anh cũng bị đánh gãy xương thôi. Vì thế, trước hết cháu phải tạo ra một đạo quân tiền vàng làm nô lệ để kiếm ra thật nhiều tiền cho cháu.
Họ đều là những người khôn ngoan và luôn biết cách sử dụng vàng sao cho có lợi nhất. Bất cứ nhà triệu phú, nhà kinh doanh lớn hay người buôn bán nhỏ nào trên thế giới đều biết đến hoặc sở hữu trong tay những quyển sách đặc biệt này. Số tiền tôi kiếm được nhờ cây đàn lia này cũng nhanh chóng bay đi hết.
Mày cứ bán với giá hai xu một cái. - Việc làm chỉ dành cho những kẻ nô lệ thôi! – Hadan Gula đáp không cần nghĩ ngợi. Mặc dù cho họ vay không nhiều hơn một hào, nhưng tôi cũng lấy một vật gì đó để làm bằng chứng.
Chắc các bạn cũng biết, hồi còn trẻ tôi là người làm công khắc chữ trên những tấm thẻ đất sét. Không! Không thể nói một đường mà làm một nẻo được. - Anh là một người may mắn do được ông Algamish xem như là một người thừa kế của ông ta.
Chẳng bao lâu sau, ông đã hoàn toàn thạo nghề làm bánh. - Con trai à! – Cha tôi bảo. Bỗng nhiên, Hadan Gula lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của ông Sharru: