Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.
Có người ngửa mặt trông trời. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Không có thời gian để sửa chửa.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn.
Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Cặp giò kia phàm tục quá.
Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.
Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác.
Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.
Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.
Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc.
Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Tôi yêu và thương bác tôi. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.