Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Vật chất? Bạn đâu có. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.
Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.
Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.
Mẹ thì độ này da sạm đi. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.
Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang.
Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Cháu nói thế không đúng.
Chả biết đường nào mà lần. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Bác cũng bị đau chân.
Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.