Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.
Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Chính trị là một cuộc chiến.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Rồi, tôi phải tập chứ.
Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Nhưng đành phải nhả ra.
Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Có người quay lưng lại ngắm hoa. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.
Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó.
Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô.
Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.
Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy.