Khi chúng tôi lại gặp nhau ở hội nghị, ông ta trò chuyện với tôi, có lễ độ lắm (trước kia không khi nào ông nói với tôi nửa lời). Mỗi nhà bán da đều có người thay mặt mang mẫu hàng lại. cậy ông Mahomey chế tạo một kiểu máy mới, dùng trong kỹ nghệ dầu lửa.
Riêng tôi, tôi tin rằng bà ấy nói quá đáng. ích lợi gì đâu? Người đó cũng như tôi, chỉ quan tâm tới điều họ muốn thôi. Ngài tả tỉ mỉ loài chim đó cho nó nghe.
Người hiến binh đáp bằng một giọng từ tốn: - Phải. Tôi lại gõ cửa nữa: bà ta lại hiện ra, nhưng lần này để mạt sát chúng tôi và công ty chúng tôi. Này con, chính lúc đó cuốn sách ở tay cha rớt xuống và một nỗi sợ ghê gớm xâm chiếm cha.
lại đem đồ án đó cho bạn bè coi. Khi gặp được những cái ao ước từ lâu đó, khác nào đi giữa bãi sa mạc mà gặp được dòng suối, bà tất nhiên cảm tấm lòng người cháu rể lắm và cho ngay một chiếc xe hơi lộng lẫy. Tại những cao lâu đó, khách ăn được đãi như người lương thiện, biết trọng danh dự.
Ta phải biết khen tài đức người bạn trăm năm của ta. Bà ưa xa hoa, ông thì ghét. Ông bạn già kể lại: "Khi ông Lincoln nói xong rồi, ông ấy bình tĩnh hơn".
Đành rằng bà vẫn luôn luôn là Hoàng hậu nước Pháp. Nhưng bạn luống cuống vô ích vì không thể thay đổi ý kiến người khác. Ông hỏi lại tôi: "Vậy theo ông, bí quyết đó ở đâu?" Tôi đáp: "Người ta nói rằng ông có thể gọi tên được mười ngàn người".
Làm việc trong một phòng như phòng này thực là một cái thú. Chăm chú nghe một người khác, khác gì nhiệt liệt khen họ. Sau khi dự kỳ thi đó, một thanh niên lại kiếm tôi, thất vọng.
Đây là dịp thực hành những quy tắc tôi đã học được. Ông nghĩ ý định đó của tôi có được không. 000 mỹ kim! Phải mất nhiều năm, không kể cả ngàn mỹ kim vào những vụ thất bại, tôi mới hiểu được rằng tranh biện hoàn toàn vô ích.
Con vật đó có thể giết một con sóc hay cắn một đứa nhỏ! Lần này tôi bỏ qua cho, lần sau tôi bắt được nữa thì tôi bắt buộc phải làm biên bản đưa thầy ra tòa". Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư? ở Hollywood, kinh đô hát bóng, những cuộc tình duyên thật bấp bênh, đến nỗi Công ty bảo hiểm Lloyds ở Luân Đôn phải "chạy".
(Ông muốn! Ông muốn! Đồ ngu! Tôi không cần biết ông muốn cái gì hết; hãy nói cho tôi nghe cái mà tôi muốn). Anh em chắc hiểu rõ rằng con nít mà đem quảng cáo quá, chỉ làm hư chúng. Điều đó dễ hiểu quá mà! Không cần phải theo học bốn năm tại Harvard để tìm thấy chân lý đó.