Nếu không, cậu sẽ bị bán vào làm nô lệ xây tường thành. Còn nếu ông chủ không đi đâu cả, anh chỉ việc nằm nghỉ ngơi và gặm cỏ non suốt ngày. Nói xong, ông Algamish lại nhìn thẳng vào mắt tôi và không nói thêm gì nữa.
Có thể nói, từ trước đến nay ở Babylon chưa có loại thảm nào đẹp như thế cả. Khi ông Algamish qua đời, tôi đã nhận được một phần tài sản của ông ấy đúng như thỏa thuận trước đây. Hadan Gula ngồi thẳng người trên lưng con lạc đà và xúc động đáp lại:
Ông ấy hứa quyết tâm sẽ làm theo những lời khuyên tốt đẹp của tôi. Từ đây, anh phải lo làm việc của anh đi. Ông không bao giờ quên thời khắc đó! Ông của cháu chính là ân nhân, là người mà ông kính trọng suốt đời.
Chờ cho mọi người yên lặng, Arkad mỉm cười một cách độ lượng trước sự đùa cợt đó, rồi nói: Roadan à, hãy nghe lời khuyên của tôi đây: "Anh hãy giữ lấy năm mươi đồng tiền vàng đó. - Có một số người vốn ghét làm việc.
Sau khóa học, theo tôi nghĩ trước hết mỗi người nên vận dụng kiến thức này để xây dựng sự nghiệp giàu có cho mình, sau đó mới có thể dạy lại cho những người khác. – Công việc đã giúp ông cháu gặp gỡ với nhiều bạn bè. Họ cưỡi hai con ngựa trắng tuyệt đẹp, khỏe mạnh và chạy rất nhanh.
– Hadan Gula cất giọng chân thành. - Chúng ta đã nghe ông kể rất nhiều về những câu chuyện hay, ông Kalabab à! - Người phụ trách việc đóng gói các kiện hàng lên tiếng. Nomasir đỡ lấy một túi và đặt nó lên sàn nhà, trước mặt cha của mình, rồi nói tiếp:
“Vào một buổi chiều cách đây đã nhiều năm, trải qua một cuộc hành trình dài ngày gian khổ để tìm mua gia súc, tôi vẫn không mua được gì. Anh không nên cho nhiều người biết về điều này đâu! Ông Kalabab bèn nói tiếp:
Dabasir cũng không có ý chia sớt với anh chút gì cả, thậm chí cũng không đẩy cho anh một vụn nhỏ bán mì nhỏ, mà để nó rơi xuống sàn nhà. Nghe ông cháu nói vậy, ông rất vui mừng và tràn đầy hy vọng. - Con trai ơi, cha rất muốn con kế thừa sản nghiệp của cha, nhưng trước hết con phải chứng tỏ con có đủ khôn ngoan để sử dụng số tài sản đó.
– Mathon vừa nói, vừa cầm lên một đoạn dây thừng đã thắt thành gút. - Vì rất hài lòng với mẫu thiết kế trang trí của tôi trên những thanh gươm của đội cận vệ hoàng gia nên nhà vua đã thưởng cho tôi năm mươi đồng tiền vàng. Vào lúc đó, trời rất tối nên tôi không thể quan sát được bầy cừu của ông ấy, nhưng căn cứ vào tiếng kêu, tôi đoán số lượng cừu chắc phải rất nhiều.
Những ngưới bán lẻ thì mang hàng hóa đi khắp nơi rao bán. Tôi phải lấy lại niềm tin tưởng của những người tôi quen biết. Những nô lệ không còn bước nổi hoặc vì đuối sức mà vấp chân ngã xuống, sẽ lập tức hứng chịu ngay một trận mưa roi tàn nhẫn.