Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Nhưng nước mắt không nghe tôi.
Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.
Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.
Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. Thấy mặt mình mát lạnh. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng.
Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Tôi để mẹ dắt tôi đi. Không biết thanh minh thế nào.
Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Tôi muốn đâm vào đâu đó. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.
Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.
Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị.
Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Trẻ con hay người lớn. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.
Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Mẹ thì độ này da sạm đi.