Nott bắt đầu ý thức được sai lầm to lớm của mình. - Tại sao nó lại là sự may mắn thật sự? Chúng khác nhau ở chỗ nào? Ông ấy là Jim - cũng khoảng tuổi Max - cái tuổi sáu mươi nhưng lại có gương mặt trông thật khắc khổ bởi những năm tháng dãi dầu nắng mưa in đậm trên mái tóc đã bạc quá nửa, thế nhưng trong dáng đi của ông cũng toát lên một tư thế kiêu hãnh và đầy tự trọng.
Bà ta là chủ của các loài cây và là cây thông thái nhất trong khu rừng này. Ta đã ngừng tìm kiếm, mất thì giờ vô ích. Từng luồng gió lạnh luồn qua những gốc cây to như muốn báo hiệu đêm nay là một đêm không bình yên đối với hai hiệp sĩ.
Hai chàng hiệp sĩ phải mất hai ngày rong ruổi liên tục trên ngựa mới đến được nơi mình mong muốn. Chỉ cần chặt bớt các nhánh cây nữa là xong rồi. Tôi cần phải hiểu rõ hơn bất cứ ai khác về các loại túi da.
Ông xúc động nhìn hiệp sĩ áo trắng một hồi lâu. Chúng mau chóng tàn lụi như những hạt giống được rơi xuống sa mạc khô cằn. Khi cha tôi mất đi, tôi thay ông quản lý nó.
Nhưng rồi ông chậc lưỡi đồng ý. Sid đứng yên lặng suy nghĩ. Anh đứng thẫn thờ ra đó mà suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau khi vừa tỉnh giấc, Nott - hiệp sĩ khoác áo choàng đen - đã sẵn sàng bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình. Nhưng mọi người sẽ không tìm được một nơi nào như thế trong khu rừng này đâu. Sự khác nhau này có lẽ chẳng mấy người chú ý đến, nhưng đối với Sid thì khác.
Nhận ra Nott, anh mừng rỡ: - Quả tình ta rất mệt. Một lần nữa họ lại ôm lấy nhau thật chặt.
Max kiên nhẫn nói tiếp trong khi Jim vẫn lơ đãng nhìn đâu đâu: Thật không dễ dàng gì cho ông khi phải một lần nữa nhớ lại tất cả những chuyện này. - Khoan đã, thưa Người.
Bỗng Jim thấy nhột nhột ở bàn chân. Sid lên ngựa chạy thẳng đến giữa rừng. Ông nghiêng người ra phía trước nhổ lên một đám cỏ dưới đất.
Đừng có đánh thức những bông hoa ly của ta nữa! Còn mình thì hãy làm và tin vào việc mình đang làm - cho dù bây giờ không ai hỗ trợ, chỉ lối. Chàng chỉ có thể mang đủ đất để phủ lên một vài mét đất nhỏ.