May mắn là như thế đấy, người ta gọi tên mọi chuyện là may mắn hoặc xui xẻo, nhưng theo tôi, may mắn chỉ là vậy thôi. trong công việc thứ hai, đồng nghiệp kiếm được nhiều tiền hơn bạn và do vậy về mặt tâm lý, bạn cảm thấy thật bất mãn với tình huống. Tâm lý học không chỉ là hiểu xem con người suy nghĩ cảm xúc, và hành xử ra sao; mà còn để hiểu về sự thay đổi và biến đọng.
điều thú vị là,sự sáng tạo đó liên quan đến việc anh ta loại bỏ vấn đề bằng cách thay đổi những gì mình muốn từ cuộc đời, nhằm khắc phục vận rủi đã xảy ra với mình. Không thể tin được, hầu như không ai thấu suốt yếu tố thật sự ảnh hưởng đến những quyết định của họ - rằng những đường nét họ thích hơn đấy là những đường nét họ đã trông thấy lúc trước rồi. Tôi cảm thấy mình kiểm soát hoàn toàn.
Quan điểm nay xuyên suốt những cuộc phỏng vấn những người không may của tôi. Stephen cho kịch bản điểm -2 và ghi chú: “tôi nhận thấy chuyện này quái đản nhất trên đời – làm sao tình huống ấy có thể được xem la may mắn cơ chứ, trừ phi quí vị thích bị bắn” Tôi là kẻ thất bại, cứu tôi với.
May thay, anh sinh viên đó bảo rằng anh có quyển sách ấy và chô tôi luôn vì anh đã học xong chứng chỉ đó rồi. tôi muốn bạn dành chút thời gian bắt đầu mỗi ngày bằng suy nghĩ về cách Marvin và Erik tạo ra vận may cho mình. tôi cho rằng tại sự việc nó vậy.
Trở lại trường hợp của Clare không may. Họ không đi thi vì chắc mẩm mình sẽ rớt. trên một trang mới của nhật ký may mắn, hãy viết ra mức độ mà bạn đánh giá kịch bản đó là may mắn hoặc xui xẻo, dùng thang điểm từ -3 đến +3 cho từng kịch bản, sau đó hãy viết vài dòng giải thích điểm số của bạn.
Quan điểm nay xuyên suốt những cuộc phỏng vấn những người không may của tôi. Trong một vận xui tận mạng, cô gặp liền một lúc tám tai nạn trên một quãng đường chưa tới 50 dặm. thế nhưng, mọi việc càng ngày càng tệ hơn.
Nhưng Robert có biệt tài chỉ ra chỗ trục trặc trong máy bay bằng linh cảm. giải thưởng bà nhận được thường nhỏ thôi, nhưng cũng nhiều khi rất đáng kể. Cô nhân viên trực ở đó không gọi lại cho tôi, khiến tôi phải gọi đi gọi lại, nhưng cô ta vẫn không tiếp chuyện với tôi với lý do quá bận.
tôi thật đen đủi không thể khác được” tôi thì tôi thực sự không tin vào lối suy nghĩ đó. nó đòi hỏi người ta không nhìn những đồ vật mà họ được đưa cho theo cách tư duy phiến diện. Ý tưởng này có thể được minh họa bằng ảo giác.
Mà nguyên tắc này cũng hỗ trợ họ những cuộc gặp gỡ và chuyện trò với người khác. Brenda nhìn tôi ngơ ngác và bảo đó là một buổi sáng nhạt nhẽo. Hilary, 46 tuổi, bác sĩ đa khoa ở Berkeley, California.
ví dụ, để tìm hiểu xem ký ức của chúng ta hoạt động như thế nào, các nhà nghiên cứu sẽ quan sát những người đặc biệt ghi nhớ giỏi hay dở. Thật ra tất cả mọi người đều được đưa bức tranh như nhau. Vào cuối buổi phỏng vấn đầu tiên, tôi yêu cầu Carolyn hoàn tất bài trắc nghiệm may mắn và bài trắc nghiệm hài lòng trong cuộc sống.