Đời sống của Hoàng đế Nã Phá Luân, chứng minh lời nói đó. "Giữ thể diện cho người" Mấy năm trước, Công ty Điện khí ở Nữu Ước gặp một việc khó giải quyết: làm sao cho Charles Steinmetz chịu bỏ chức chủ sở đi được. Bà ta hỏi tôi, có vẻ ngờ vực: - Nếu vậy, ông đã có trứng rồi, sao còn hỏi mua? - Vì gà của tôi là gà ta, đẻ trứng trắng.
Ông đã mở hãng với cái vốn 450 mỹ kim và một ý mới trong đầu. Con Rex không chịu đeo đai mõm. Hồi đó, cho mãi tới bây giờ cũng vẫn vỏn vẹn có hai người đó làm hội viên thôi.
Họ không oán hờn gì hết, họ không cho rằng họ bị chúng tôi phản. Ông hội trưởng nói: "Tôi sẽ nói thay ông". Một lúc sau, ông Eastman mở một tủ kính, lấy ra một máy chụp hình, cái máy thứ nhất của ông, do một người Anh bán cho ông.
Bức thư đó, ông giữ trên ba mươi năm và đưa tôi coi khi ông lại nghe lớp giảng của tôi. Nếu đọc cuốn này rồi, các bạn chỉ tập được một khả năng này là: bất cứ trong trường hợp nào cũng đứng vào địa vị của người khác mà xét, thì cuốn này cũng đã đánh dấu được một quãng đời mới trong đời làm ăn của bạn! Tại sao người ta nhãng bỏ khoa tâm lý thực hành như vậy mà nhồi biết bao những môn vô ích khác. Trong xã giao cũng vậy.
Nhờ họ, ta sống được phong lưu. Tôi thực hành những quy tắc đã học được, và làm cho công hiệu của những bức thư tôi gởi tăng lên từ 500 tới 800 phần trăm". Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?".
Chuyện đời cậu dài lắm. Ông Adamson, giám đốc một hãng đóng ghế quan trọng, muốn được ông Eastman mua ghế giúp để dùng trong hai ngôi nhà đó. Có lúc tôi muốn được làm nghề của ông.
Nếu bạn nghĩ như vậy, tôi không dám cãi. Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm. Không có một người nào nghe những lời đó mà giận dữ được!
Nghe lời ông khuyên, tôi thí nghiệm "tuần lễ mỉm cười" và ngay sáng hôm sau, khi rửa mặt, ngó trong gương, tôi tự nhủ phải bỏ cái bộ mặt đưa ma đó đi và quyết chí mỉm cười. Trong khi cậu học trò đọc bài ngụ ngôn đó tại một nơi rất xa làng cậu ở, thì tại tỉnh Boston mà hồi đó tôi không có hy vọng gì đi tới được, xảy ra một chuyện chứng minh chân lý dạy trong bài ấy. Sau bữa, nhà kỹ nghệ nói: "Thôi nói về việc ông đi.
Thiệt là một cuộc đâm chém vô lý và vô ích. Kết quả tốt hơn vô cùng. Cho nên tôi đau lòng thấy mỗi năm những cây đó bị những đám cháy tàn phá, không phải do tàn thuốc mà do sự vô ý của tụi con nít chơi nghịch trong rừng, bắt chước dân lạc hậu, xếp đá làm ông táo để nấu nướng.
(Mãi tới cuối thư, trong chỗ tái bút ông mới chỉ cho tôi một điều có ích cho tôi. Ngài tả tỉ mỉ loài chim đó cho nó nghe. Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật.