Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi.
Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình.
Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Ta cũng được đi câu.
Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.
Lải nhải cũng là chơi. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Nhưng đành phải nhả ra.
Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.
Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả.
Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Cái nồi inox đen sì. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp.