Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.
Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra.
Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được.
Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Và như thế, dễ chả hay gì nữa.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.
Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Có điều, em chã thích. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.
Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.
Bạn còn phải sống dài dài. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.
Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.