Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình.
Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn.
Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Chuông điện thoại reo. Cô gái bảo: Vô duyên.
Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.
Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.
Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng. Từ nay thôi hẳn đá bóng. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.
Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.
Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Giữa đầm lầy thông tin.