Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn.
Thế thì anh không dám. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả.
Hoặc có nhưng không nhiều. Bạn lại cười một mình. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.
Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Chưa có gì để không thích.
Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động.
Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết. Bạn lại cười một mình.
Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Người bảo người là ác. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.