Edward Bennett Williams, một trong những luật sư tài danh nhất nước Mỹ có lần nói với tôi rằng ông rất quan trọng ngôn ngữ điệu bộ (Body language). Chúng tuần tự đi vào đầu bạn rồi chinh phục bạn tự lúc nào không biết. Tôi bắt máy lên: Xin chào.
Lát sau Sinatra có vẻ như tình cờ bước lại gần bàn của Don. Sau lần thất bại ở đài phát thanh Miami, tôi đã tự nghiệm ra nguyên tắc này. Nó đã hoạt động trong sạch hơn bất cứ ngành công nghiệp nào khác từ một trăm năm nay, cho đến giờ phút này.
Hai tiếng Xin chào được thốt lên lập bập và nhỏ xíu. Bạn không cần phải nói chuyện cứ như là một cái máy đánh bóng (apple polisher) vậy. Một tối nọ anh gọi điện cho tôi với giọng hớt ha hớt hải: Larry, tôi gặp rắc rối to rồi.
Vì sao như vậy? đối với một người kém cỏi, nhút nhát thì một cuộc phỏng vấn có thể là một nỗi đáng sợ. Tôi, bạn, chúng ta đã phải làm việc ngoài giờ để có tiền học đại học, rồi phải làm ngày làm đêm để thăng tiến trong công việc. Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett.
Chắc chắn Pacino không cố tình muốn gây cười, anh ta chỉ tự nhiên thốt ra cây ấy theo quán tính. Cha sẽ níu tay tôi lại, mua cho tôi những que kem đang bốc khói và không quên dặn tôi rằng: Về nhà con đừng nói với mẹ nhé! Mẹ sẽ rầy ăn kem như thế thì làm hỏng bữa tối đấy. Ngoài ra anh còn hoạt động xã hội tích cực.
Điều này chứng tỏ cách ăn nói góp phần quan trọng đến sự thành công hay thất bại trong nghề nghiệp của bạn. Suốt tuần đó tôi đâu có ngủ được. Bạn có thể rút ra co mình một kinh nghiệm giao tiếp qua cử chỉ một cách tự nhiên nhất.
Những người thân quý mến bạn, những sở thích của bạn, một điều từ thiện bạn đang làm… Thậm chí đơn giản như là một quyển sách hay mà bạn vừa đọc, một bộ phim thú vị bạn mới xem xong… Hãy tìm lại niềm vui và sự nhiệt tình để khi trò chuyện với một ai đó, bao giờ người ta cũng thấy nụ cười trên gương mặt bạn. Có thể bạn không phải là các luật sư trong phòng xử án, nhưng bạn hoàn toàn có thể học hỏi ít nhiều ở họ. Nixon còn có một tính cách thứ năm mà tôi chưa đề cập.
Sinatra kể rằng hôm nọ đang ăn tối ở nhà hàng Chasens (ở Hollywood) thì thấy Don Rickles. Tôi luôn thích mời ông trở lại chương trình của tôi. Thật ra Sinatra không hứng thú lắm với các phương tiện truyền thông đại chúng, và nhất là lại không thích được các phóng viên săn tin phỏng vấn này nọ.
Đừng kể dài dòng về tiểu sử của bạn, bởi họ đã biết những cái ấy trong hồ sơ mà họ vừa mới đọc. Với tôi, ngôn ngữ điệu bộ cũng giống ngôn ngữ nói vậy. Sau lần thất bại ở đài phát thanh Miami, tôi đã tự nghiệm ra nguyên tắc này.
Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có. Ông ta nói lại một lần nữa: Anh thật sự rất tuyệt vời, chàng trai ạ! Sau khi cơn giận dịu đi phần nào, ông nói: Tôi thích anh.