Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.
À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Tôi về, cũng đỡ in ít.
Nhưng tôi không quen phản đối. Tôi từ giã mái trường cấp III. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc.
Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Chị lắc đầu bảo mệt lắm.
Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện.
Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau.
Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.
Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Tôi chốt trong, không thưa. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát.
Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.