Vậy thì ta không có gì đáng than. Nếu muốn xin được gặp mặt thì nên viết như vầy: Tại sao phải cải nhau về những tên đó, vì chung quy vẫn là những năng lực huyền bí của vủ trụ điều khiển ta?
Cả hai sự quan trọng ấy thường được quyết định liều lĩnh như trong canh bạc. Người ta nhận thấy trong số những người theo học lớp này, có nhiều bà nội trợ mải săn sóc việc nhà đến nỗi trông bơ phờ mệt mỏi. Ngoài cái chết trên thánh giá của Đức Chúa Giê Su, cái chết nổi danh nhất trong lịch sử nhân loại là cái chết của Socrate.
Khổng Tử dạy rằng: "Bị mất cắp, bị vu oan chẳng phải là điều quan trọng, nếu ta bỏ không nghĩ đến nữa". Sau đó tôi thấy một điều quan trọng, là nếu tôi làm việc như tôi thật tâm thích nó, thì rồi tôi thích nó một vài phần được. Tôi đã mua những vết chân đó tại viện Bảo tàng Peabody của Đại học đường Yale và tôi còn giữ bức thư của viên bảo quản, cam đoan những vết chân đó có từ 180 triệu năm nay.
Nhưng không bao giờ dì tỏ vẻ khó chịu ra nét mặt. Người thứ nhất là ông A. Chị sẽ có nhiều thì giờ để suy nghĩ, để nhận xét mình và biết rõ mình.
Phương pháp đó là một trong những thuật khéo nhất mà tôi được biết, để giải quyết những vấn đề rắc rối. Ông Saunders kể: "Bấy giờ tôi chưa đầy hai mươi tuổi, mà đã lo sợ đủ thứ. Khi một người mắc chứng bệnh u uất, muốn gì đều được như ý, thì còn trách móc gì ai nữa? Còn thù oán gì nữa mà mong tự tử để tự trả thù? Tôi nói với họ: "Nếu ông muốn đi coi hát hay muốn đi chơi, cứ đi.
Khi giáo sư William James dạy khoa triết lý ở Đại học đường Harvard, ông nói: "Phương thuốc thần diệu nhất để diệt ưu tư là lòng tín ngưỡng tôn giáo". Đọc mỗi chương để biết đại ý. Bạn có thể đóng góp những số tiền nhỏ để bảo hiểm về mọi thứ tai nạn được.
Ngày đầu tiên tới nhà, hơn 200 người lại thăm tôi, có người đi hơn 120 cây số, và lòng họ đối với tôi thiệt chân thành. Người nào tạo lập một hãng lớn mà không học cách tổ chức, uỷ bớt quyền, để có thì giờ chỉ huy, kiểm soát thì khoảng 50, 60 tuổi sẽ mắc bệnh đau tim và phải nghỉ việc luôn. Tôi nổi điên, chống cự lại, sinh ra mất ngủ, khiến đời tôi thành cảnh địa ngục.
Tôi lo sợ lắm, viết di chúc rồi nằm đợi chết. "Hãy cố gắng làm hết sức mình. Không biết nhờ cậy ai, tôi quay về với Thượng Đế và bắt đầu tụng niệm.
Tôi luôn luôn để họ tự tiện. Đây mới là đoạn lạ lùng của cây chuyện. Chắc bạn tự hỏi sao tôi lại đề cập đến vấn đề chống mệt mỏi trong chương nói đến chống ưu phiền.
"Chính ngày mà nước Mỹ cử hành lễ đại thắng quân địch ở Bắc Phi, tôi nhận được một điện tín của bộ chiến tranh báo tin đứa cháu tôi - mà tôi thương nhất - bị coi là mất tích. Tôi bèn mở bức thư xem ba tôi viết gì. Cô ta nói: "Hồi ấy tôi sợ sẽ phát điên.