Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.
Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.
Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
Mất mất người kể chuyện. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy.
Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.
Không biết thì khó trách. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm.
Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Hắn không thể tự tha thứ cho mình.
Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
Mẹ vòng sang bên trái tôi. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.
Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.