Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Miệng họ mặc kín mít áo quần. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.
Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.
Để sống cho xong đời. Mua để đến những giờ bỏ học. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.
Chính trị là một cuộc chiến. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Và thế là đời sống lãng phí.
Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật.
Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.
Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó.
Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.