Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.
Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động.
Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ.
Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.
Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem.
Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy.
Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Nói chung là tốn thời giờ. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài.
Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây?
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.