Tôi thấy những ý tưởng này rất mong manh, bạn phải nâng niu phát triển chúng. Nhưng mục tiêu quan trọng hơn, ông tiếp tục, đó là thực hiện được điều mà Hewlett và cộng sự của ông ta David Packard đã làm được - tạo ra một công ty đầy ắp sự sáng tạo mang tính đột phá đến mức nó tồn tạilâu hơn bản thân người sáng lập ra nó. Khi bộ phim tiến triển, Jobs trở nên hào hứng với nó hơn bao giờ hết.
Sculley vội vã đồng tình. “Ông ấy mua rất nhiều chà là, quả hạnh và cà rốt. Cùng lúc, ý tưởng về chiếc máy tính bảng đã được thấm nhuần trong bộ phận phần cứng của Macintosh.
ông đã thiết kế Mac sau khi đánh giá sức mạnh của giao diện đồ họa theo cách mà Xerox đã không thể làm được, và sau đó tạo ra iPod khi thấu hiểu niềm vui sướng của con người nếu có được hàng nghìn bài hát trong chiếc túi của mình, nhưng theo cách thức mà Sony - nơi có đầy đủ của cải và di sản - không thể hoàn thành. Đây chính là điều huyền bí tuyệt diệu nhất”. Nó được bán khá chạy, và sau đó chúng tôi không thể tiếp tục trò lừa đảo khủng khiếp này, vì vậy tôi đã từ chức.
Nhưng sản phẩm, không phải lợi nhuận, mới chính là động lực. Tôi sẽ tiếp tục điên cuồng và tôi sẽ ra khỏi đây" Nhưng rồi họ sẽ nằm ì lại một chỗ nào đó. Nó đòi hỏi Jobs phải làm được hai việc trái với bản chất của ông: cấp giấy phép cho phần mềm của ông cho một nhà sản xuất phần cứng khác và bắt tay với IBM.
Để chuyển logo NeXT sang sản phẩm thực, Jobs cần một chuyên gia thiết kế công nghiệp mà ông tin tưởng, ông nói chuyện với một vài ứng cử viên nhưng không ai trong số họ gây ấn tượng với ông nhiều như Hartmut Esslinger - một người Bavaria ngông cuồng - người đã được nhận vào Apple làm việc, cũng là người có những mẫu thiết kế được chọn cho một số cửa hàng tại thung lũng Sillicon và cũng là người nhận được một hợp đồng béo bở nhờ sự giúp đỡ của Jobs. Anh ta là Paul Terrell, và vào năm 1975 anh ta đã mở một cửa hàng máy tính, lấy tên là Byte, đặt trên đại lộ Camino Real ở công viên Menlo. “Tôi đang ngồi ở Dublin xa xôi với anh bạn Jony của cậu,” ông nói.
Ác cảm với chính quyền áp đặt là điều không bao giờ ông che giấu. Bà hơi ngỡ ngàng, và nói với ông rằng bà thực sự không đủ khả năng mua nó. Rõ ràng là khi mối quan hệ giữa họ ấm lên thì Pixar-Disney một lần nữa lại có cơ hội tái hợp.
Vì vậy, năm 1979, ông đã thuyết phục Mike Markkula cho ông chủ trì một dự án phát triển sản phẩm nhỏ mang tên “Annie” để thực hiện ước mơ này. Vì thế, đội ngũ biên tập viên của Time ở New York đã nói, “Chúng tôi không thể chọn người đàn ông này là “Quý ông của năm. Reed tôn thờ cha mình.
Jobs thì hồi tưởng rõ hơn: Tôi đã nghĩ rằng, hoặc tôi nói thẳng với ông ta sự thật rằng Gil chỉ là một gã không ra gì, hoặc nói tránh điều đó. Lần này ông đang ở Valley Fair Mall của San Jose, và lái một chiếc xe cá nhân Segway. Holmes nhớ rằng “Hiệp đấu cam go và quyết liệt nhất mà tôi từng chơi với họ là trận đấu diễn ra cạnh lò sưởi trong suốt một cơn bão, ngoài trời mưa rất to.
Murray yêu cầu ông ở lại. Art Levinson ngay lập tức gọi điện thoại cho Jobs, và Jobs quả quyết rằng vấn đề nảy sinh là do mánh lới của Google và Motorola. Wozniak và một số thành viên kỳ cựu của Apple, không dùng được món pho mát dê và trứng cá hòi được phục vụ trong bữa tiệc, đã gặp nhau sau đó và đi ăn tối tại một nhà hàng của chuỗi Denny.
Jobs vẫn còn điên tiết với Google. Họ nói Anderson đã báo trước với Jobs việc chuyển nhượng của ban lãnh đạo sẽ được định giá vào ngày mà ban giám đốc thực sự ký nếu không sẽ xuất hiện trách nhiệm tài chính,” và Jobs trả lời “ban giám đốc đã đưa ra chấp thuận ưu tiên. Một kỹ sư phần cứng đưa ra sáng kiến phát triển iPod năm 2001.