Khi nghe ông nói cô May Alcott sanh trưởng ở miền New Hampshire, tôi buồn lắm. Robert Browning mà cuộc hôn nhân với Elizabeth Barrett có lẽ mặn mà nhất chưa từng thấy, trong đời luôn luôn dụng tâm giữ lửa thiêng của ái tình. Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ.
Bạn có thể dùng thuật đó mỗi ngày. Người ta bán cả ở đầu đường. Lần này tôi cũng mời, ông ta bất đắc dĩ nhận lời.
Nguyên do là người ta đã đánh thuế vào một số tiền 9. Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng. Tôi bênh vực những phương pháp đó.
Đáng lẽ tôi không nên mua thì phải". Hai ngày sau, ông chủ nhiệm tờ Boston Herald viết thư trả lời ông B. Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln.
Như vậy chúng ta khích lệ họ cho họ tiếp tục gắng sức. Nhưng ông đã khéo gợi những tình cảm cao thượng nhất của họ. Vậy mà tôi thấy tôi liên kết mật thiết với anh em, vì, tuy đại diện cho chủ nhân, nhưng tôi còn thay mặt tất cả những người làm công nữa".
Hỏi còn có phần thưởng nào quý hơn nữa không?". Bệnh của tôi, ông chưa muốn biết, mà cần biết cái ví tiền của tôi đã. Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải".
Và "kẻ nào chỉ nghĩ tới mình thôi, nhất định là một kẻ thiếu giáo dục". Nhiều năm kinh nghiệm đã dạy cho tôi rằng không thể nào làm đổi ý kiến của bất kỳ một người nào, dù người đó thông minh học thức tới đâu đi nữa! Xin các bạn nghe chuyện ông F. Càng tranh biện thì viên thu thuế càng lỳ.
Curtis, chủ nhiệm hai tờ tạp chí lớn nhất tại Mỹ "Tin tức chiều thứ bảy" và "Phụ nữ nhật báo", trong bước đầu gặp nhiều khó khăn. Viên kiến trúc sư dắt ông Adamson vô phòng ông Eastman, ông này đương cặm cụi trên bàn giấy một hồi lâu mới ngửng đầu lên, tiến lại gần hai ông kia nói: Chào hai ông, các ông có việc chi?. Và, các bạn ơi! Nồng nàn làm sao! Ông hùng hồn diễn thuyết trong nửa giờ đồng hồ về tổ chức đó.
Ông ta cho mang lại nhà tôi liền và khoảng một tuần lễ sau, tôi cho người mang trả với một bức thư trong đó tôi tỏ ý cám ơn ông lắm. Nhưng nếu ông ta hy vọng dùng cách đó để được một kết quả hay một cái lợi gì, thì quả ông rất ngu dốt về khoa tâm lý. Tất cả những cái đó mất thì giờ lắm.
Người hàng xóm đó suy nghĩ và hành động như vậy vì họ có lý của họ. Hãy trốn nó như trốn rắn hổ, hoặc trốn động đất vậy. Nét mặt ông Pullman tươi hẳn lên, rồi ông mời: "Ông vô phòng tôi.