Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng.
Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Cuối mùa lại ra đợt mới. Hoặc tôi chuyển lớp.
Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Và rồi họ thả xe tôi ra.
Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.
Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.
Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời.
Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.
- Ông quả là người biết lo xa. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Chúng là những bước chân của suy nghĩ.
Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.
Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.