Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.
Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Nhưng lại thấy buồn nôn.
Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.
Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.
Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Cũng có cớ để thôi viết. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức.
Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.
Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Một điều rất hệ trọng. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế.