Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Chẳng cần gì nữa cả.
Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Vừa lo lắng, vừa háo hức.
Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử.
Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm.
Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.
Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư. Bác không rõ cháu đi đâu. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.
Thật lòng, tôi muốn khóc. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết.
Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.
Mà thản bởi vì lòng cần thản. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công.
Bởi cô ta làm giáo viên. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.