Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
Hai bên dè chừng nhau. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao.
Hoặc… Nói chung vậy thôi. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả.
Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế.
Cũng như với cuộc đời này. Mất thương hiệu hơi bị phiền. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.
Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.
Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Mà sống khoa học một chút.
Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau.
Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa.