Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Vì hình như anh làm gì có trên đời.
Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên.
Xuống nhà, ông nội vừa sang. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ.
Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện.
Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.
Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. Bác hỏi: Sao con không đi học.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng.