Sáng sớm hôm sau khi vừa tỉnh giấc, Nott - hiệp sĩ khoác áo choàng đen - đã sẵn sàng bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình. ngay dưới chỗ chàng ngồi. Họ cùng đồng sáng lập công ty Salvetti & Llombart, với 40 cộng sự hàng đầu ờ Barcelona, Tây Ban Nha - chuyên nghiên cứu thị trường, tư vấn cho các tập đoàn đa quốc gia khổng lồ.
Bà bắt đầu lần giở lại ký ức xưa cũ của mình, từ hai ngàn năm về trước, đi từ từng năm từng năm một được lưu trữ trong từng sớ gỗ trong cái thân hình khổng lồ của mình. Sid nằm đó ngắm nhìn mảnh đất nhỏ mình vừa mới vun xới. Nó giúp thắp lên một hy vọng mới trong chàng.
Anh đứng thẫn thờ ra đó mà suy nghĩ. Nhưng sau đó các đối thủ cạnh tranh xuất hiện ngày càng nhiều và thế là lượng sản phẩm bán ra của công ty tôi bắt đầu sụt giảm. Cuối cùng chỉ còn lại hai hiệp sĩ mà thôi.
Năm phút nữa lại trôi qua. Ta đã ngừng tìm kiếm, mất thì giờ vô ích. Bà lại bực bội càu nhàu:
Họ biết rằng cứ mỗi năm một lần, vào mùa này, những cơn mưa hạt giống cây vô dụng và đáng ghét này lại trút xuống người họ. Thật vậy, những người mong muốn có may mắn luôn tin rằng họ có thể tìm thấy nó dễ dàng mà không phải mất nhiều công sức gì. Đột nhiên một giọng nói thét lên làm chàng giật nảy mình, và ngạc nhiên thay, nó đến từ.
Tôi không thuộc loại người thích sự an nhàn. Hắn muốn tất cả mọi người đến đây để hắn ta dễ bề hành động. Chưa từng có ai trong khu rừng này chịu làm việc để giữ cho khu rừng này sạch đẹp và khỏe mạnh.
Đúng là thật khó mà tìm được vị trí chính xác nơi Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc. Người hiệp sĩ chân chính không trông chờ vào sự may mắn, và không chỉ nghĩ đến mình. - Ta không phải là một hòn đá biết nói.
Nói lời chào tạm biệt với Merlin, chàng lên đường tiếp tục tìm kiếm những cuộc phiêu lưu, thử thách mới. - Thế còn cậu? Cuộc sống của cậu như thế nào? Cậu có gặp nhiều may mắn không? trong vườn hoa của lâu đài của Merlin.
Chàng ngồi xuống sát ngay mảnh đất của mình chăm chú nhìn và chờ đợi. Số phận chỉ mỉm cười với những ai may mắn được nó chọn. Jim không muốn tiếp tục kể thêm về chuyện mình nữa nên quay sang hỏi Max:
Sid cũng nhận ra rằng những điều quan trọng thường ẩn chứa trong những việc tầm thường nhất. Max đã đi rồi nhưng Jim vẫn còn ngồi đó trên chiếc ghế đá công viên với dôi chân trần trên đám cỏmượt mọc đầy những cây bốn lá xanh rì,lòng thanh thản, nhẹ nhàng. Sid bắt đầu leo lên các cây trong khu vực đã chọn.