Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Rồi đau và chấp nhận đau.
Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.
Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Mệt và không thích thú.
Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh.
Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Bây giờ bác đang trăm mối lo.
Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu.
Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Rao giảng cũng là chơi.
Không biết thanh minh thế nào. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.