Vậy mà theo lời Herndon, người viết tiểu sử Tổng Thống Lincoln, thì ông không bao giờ xét người đồng thời theo cảm tình theo sự ruồng ghét riêng. Kaltenborn, bình phẩm viên của đĐài phát thanh Nữu Ước. Có lần tôi không chịu nhận một tình thế mà tôi không sao tránh được.
Muốn trả lời câu đó, tôi phải tìm tòi sự kiện, tài liệu. Đây là câu chuyện: Đại tướng bao vây đồn Richsmond đã 9 tháng. Tôi chỉ cần làm chủ được tôi, làm chủ được tư tưởng của tôi, làm chủ được nỗi sợ sệt lo lắng của tôi, làm chủ được đầu óc và tinh thần của tôi.
Do đó tôi được bình tĩnh để quyết định. Montaigue, một triết gia Pháp trứ danh, lúc được bầu làm thị trưởng tỉnh Borrdeux là tỉnh ông, đã nói với dân chúng: "Tôi sẽ tận tâm lo công việc cho tỉnh nhà nhưng tôi cũng phải giữ gìn phổi và gan của tôi". Trước khi lên giường ngủ, ông đã tính toán để biết rõ từng xu số tiền còn lại.
Học sinh thì toàn là những người có tuổi, có công ăn việc làm, muốn học sao cho có kết quả ngay và học giờ nào mới trả tiền giờ ấy. Lúc nào cũng lo sợ không yên. Vợ con tôi khóc lóc mà tôi thì càng bị vùi sâu vào cảnh thất vọng.
Bạn tưởng tượng được cả những cái vô lý, lố bịch nhất và phóng đại cả những lỗi lầm cực nhỏ. Trốn tức là đào ngũ, là nhục nhã cho tôi và cha mẹ tôi, là bị xử bắn nữa. Nhưng sau một tuần khóc lóc than thở cho thân mình, tôi tự nhủ: "Mình hành động như thằng điên.
Kế đó ít lâu, một người bạn thân đến thăm tôi. Thí nghiệm ấy làm tốn cho họ 20. Kế đó ít lâu, một người bạn thân đến thăm tôi.
Thỉnh thoảng ngó tới nó. Một hôm, khi ở Maryville về, nhân vừa bị nhà ngân hàng dọa đem phát mãi lẫm, ba tôi gò cương giữa một chiếc cầu, rồi xuống xe đứng ngó dòng nước một hồi lâu, phân vân không biết có nên nhảy xuống đó cho rồi đời không. Thành thử một cây cổ thụ khổng lồ chống nổi với thời gian, với sấm sét, với dông tố, mà rút cục bị hạ, vì những con sâu tí hon, nhỏ xíu tới nỗi có thể bẹp nát giữa hai đầu ngón tay người!
Nó đã hoán cải đời tôi một cách lạ lùng". Vậy chúng ta nên nhớ quy tắc thứ bảy này: Một người học trò cũ của tôi, ông H.
Cô nói: "Bây giờ thì tôi chỉ nhún vai rồi bỏ qua". Giúp như vậy bạn được lợi gì? Bạn sẽ hân hoan hơn nhiều, sẽ được mãn ý và hài lòng về bạn rất nhiều! Aristote gọi thái độ ấy là một "thứ ích kỷ sáng suốt". Ông Thomas Edison hiểu điều đó, nên khi chết, ông để lại 2.
Ông có thể tưởng tượng nỗi lo âu của vợ chồng tôi khi ngồi đợi trong phòng khách không? Người nào cũng bồng con trên tay, còn chúng tôi thì tay buông xuôi và tự hỏi chẳng biết còn được bồng cháu nữa không. Ông nằm ngủ trên chiếc giường con cũ kỹ. Tôi nhận những phận sự, trách nhiệm mới.