Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Con nghe lời bác nào.
Một khuôn mặt ai ai cũng có. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.
Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.
Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Nhưng thế tại sao ta không sướng?
Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.
À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Hoặc lúc phấn khích.
Nhưng bác ta không tin. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.
Có người ngửa mặt trông trời. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Tất cả đều không sâu đậm. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.
Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.