Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Bắt đầu khó nghĩ đây. Tôi chả thấy thú vị gì cả.
Thoát khỏi trước khi họ chết. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có)
Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó.
Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá.
Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.
Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.
Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Không gì tự nhiên sinh ra.
Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Có một thứ bất biến, đó là tất cả.
Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà.