Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần.
Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Cậu em thế là tạm biệt rồi. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.
Sao lại xé sách hở con. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Chào chị, em cảm ơn, đi ra.
Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.
Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.
Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. - Tôi rất mừng vì điều ấy.
Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ.
Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.
Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Lại còn hăng nữa chứ.