Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ.
Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.
Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Từng trang, từng trang… Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.
Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Và như thế, dễ chả hay gì nữa.
Ta cũng được đi câu. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.
Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.
Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.
Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.