Hình dung ra rằng khi bạn lấy chiếc ví ra khỏi túi thì sự việc bắt đầu diễn ra. Bằng cách sử dụng phương pháp dựa trên các từ có cách đọc tương tự nhau, thì Direct Taxes (thuế trực thu) sẽ trở thành Directions to Texas (hướng Texas). Lúc đó tôi giải thích với cô giáo là tôi đang trong một thời kỳ nghỉ phép.
Nghe là thụ động, trong khi viết là chủ động. Khi bạn đi qua cửa và muốn vứt chiếc ví ở một vị trí tùy tiện nào đó thì trong bạn sẽ xuất hiện hai cảm giác. Thật khó có thể tìm được một nơi để trải chiếc khăn tắm của bạn – có một cầu thủ đang đứng ở đó…
Chúng ta sẽ nhớ họ cho dù bài thuyết trình của họ có ấn tượng hay không. Hãy đa dạng hóa các loại đồ vật. Tuy nhiên, trong cùng một thời điểm, ông ta có thể thực hiện hội thảo thông qua video với ba nhóm các nhà khoa học khác ở Anh, Đức và Nhật bản.
Vậy nên, nếu bạn quyết định dậy sớm thì hãy đi ngủ sớm. Chúng ta cùng quay trở lại với từ “acrophobia”. Chạm – chạm vào vỏ nhẵn nhụi của quả dưa hấu, vỏ sần sùi của quả cam.
Rất khó nhớ các con số, đặc biệt khi chúng đứng riêng lẻ. Chúng ta cần sắp xếp bộ nhớ của mình theo một mẫu định dạng sẵn. Như một thói quen, bạn muốn cất chiếc ví trong ngăn bàn.
Sự việc này diễn ra như thế nào? Chắc hẳn bạn rất tò mò muốn biết điều này. Nếu bạn muốn thì hãy nhắm mắt lại và hình dung ra từng chi tiết của nó. Đi du lịch vài nơi cùng một lúc quả thực hơi khó nhưng việc học vài ngoại ngữ cùng một lúc thì lại không hề khó chút nào.
Thực tế, có rất nhiều khả năng: chúng ta có thể nhớ tốt trong một số lĩnh vực cụ thể nào đó nhưng lại nhớ kém trong những lĩnh vực khác. Chúng ta sẽ đổ loại thuốc tẩy cực mạnh này vào lưới đựng xà phòng của máy giặt để tẩy sạch quần áo trước khi giặt. “Dù sao tuần tới tôi cũng ở Boston, tôi sẽ đến thăm cô Mary”.
Thiên niên kỷ đầu – 1. Không gì có thể trôi tuột ra khỏi tâm trí chúng ta! Tất cả đều được tiếp nhận, lưu và khóa lại trong tập tin khẩn cấp khi ta nghĩ đến nó! Bước đầu tiên, bắt đầu bằng việc lập kế hoạch cho ngày mai.
Bạn có thể mua các thiết bị đó ở bất kỳ cửa hàng điện tử nào. Tôi không biết câu nói đó của Konard Adenauer có thật sự đúng hay không. Đây là sự việc đã xảy ra với tôi tại một hội thảo nghề nghiệp ở Mĩ.
Bất cứ khi nào bạn muốn ăn chút pho-mát, hãy lấy một hộp nhỏ, bỏ vào miệng và ăn. Còn Boris, cảm thấy xúc động và bất ngờ khi có người nhớ tên mình, đã cảm ơn con bé một cách tự nhiên – ông thưởng cho con bé một bản nhạc miễn phí. Khi một người Mỹ nghe người Nhật Bản nói, anh ta sẽ không thể hiểu nổi.