Và Sid cũng nhớ lại một lời khuyên luôn tỏ ra hữu dụng với chàng: "Hãy hành động ngay bây giờ, đừng trì hoãn nữa". - Dĩ nhiên rồi! Còn ai khác hơn là Sequoia nữa đây. Sid dành phần lớn những năm tháng của đời mình để truyền lại cho các hiệp sĩ lẫn người bình thường những bí mật để có được sự may mắn.
Vì thế ta luôn phải đảm bảo rằng những bông hoa ly kia được ngủ vào ban ngày để chúng có thể ca hát vào ban đêm. Max và Jim từng là đôi bạn rất thân từ hồi họ còn sống ở khu phố nghèo. Một hôm ông tụ tập tất cả các hiệp sĩ của vương quốc tại vườn hoa trước lâu đài và nói:
Ông là người duy nhất biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của khu rừng bao la này. Nhưng ngay khi Nott chuẩn bị leo lên lưng ngựa thì Sequoia bắt đầu lên tiếng. Đêm nay chàng lại một lần nữa mơ về cảnh tượng cây bốn lá đang nhú mầm vươn mình lên cao.
Chàng cũng biết rằng Gnome chính là vị thần mình cần tìm tới để hỏi về cây bốn lá. Luôn trung thành với các nguyên tắc của mình, chàng đã hành động và không trì hoãn những việc cần làm. Hãy nói cho ta nó sẽ mọc ở đâu.
Một cái cấy khổng lồ, già cỗi chiếm lấy tầm mát chàng khi đến nơi. Chàng nhanh nhẹn bật dậy, bàn tay đặt lên chuôi kiếm sẵn sàng rút ra, mắt mở to nhìn xuyên qua bóng đêm. - Thưa thần Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây kính mến.
Anh đã chấp nhận thách thức của ta trong số hàng trăm hiệp sĩ. Nott sẵn sàng hạ bất cứ chướng ngại vật nào trên đường mình đi. Nó thật đến độ chàng chắc chắn rằng đây là nơi mà Cây Bốn Lá thần kỳ lần đầu tiên mọc lên.
Sau cùng Sid đã thành công: chàng mừng rỡ nhìn dòng nước nhỏ, trong vắt chảy đến nơi cần nước - mảnh đất của chàng tạo nên - và từ đó nước thấm lan tỏa khắp nơi xung quanh . Sid dần dần chìm vào giấc ngủ. Ngươi mất hai ngày mới đến được đây nhưng giờ thì ngươi chỉ còn có một đêm để trở về thôi.
Tìm một cây kim dưới bể xem chừng còn dễ hơn gấp ngàn lần. Nott - hiệp sĩ áo đen, một trong hai người còn lại lên tiếng: Cuốn sách được xuất bản đầu tiên ở Tây Ban Nha vào tháng 2/2004.
Cũng giống như những đêm trước, trong giấc ngủ chập chờn trên nền đất gồ ghề, Sid lại mơ về cây bốn lá. Sau đó chàng quay lại và làm lại lần nữa, cách đường kiếm khi nãy khoảng nửa gang tay. "Đây có vẻ là một nơi thích hợp đây" - chàng thầm nghĩ.
Chính anh đã quyết định đi tới khu rừng Mê Hoặc. Sự may mắn do chúng ta tự tạo ra mới là may mắn thật sự, và nó sẽ có thể ở với chúng ta lâu dài. Vì vậy hãy giữ im lặng và đi đi.