Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.
Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn.
Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm.
Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Giữa quãng ấy, nó còn vận động.
Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.
Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.
Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian.
Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn.