Mọi người vẫn thấy bình thường. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo.
Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ.
Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.
Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Em gọi mãi không dậy. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai.
Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc.
Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế.
Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Theo một cách của riêng em. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.
Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Cái bút này vỏ kín như bưng. Không hẳn là sợ mất cho bạn.