Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Chuông điện thoại reo.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Ông đã quên những lạc thú ấy.
Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Bạn cần làm việc, cần vận động.
Nhưng mà tôi ươm mầm. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Tôi biết là tôi rất khỏe.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó.
Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.
Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.
Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết.