Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu.
Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.
Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.
Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.
Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Lại nói chuyện đi đá bóng. Có một thứ bất biến, đó là tất cả.
Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Còn cái quần thì rộng thùng thình.
Cái đó phải tự do chứ ạ. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.
Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó.
Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em.