(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây?
Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Và có một cái đầu luẩn quẩn. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không.
Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi.
Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Cuối mùa lại ra đợt mới. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.
Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.
Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Chỉ là chuyện phiếm thôi. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ.
Họ biểu trưng cho chính họ. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.