Chưa nổi, đồng chí ạ. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Tôi chưa làm thế bao giờ.
Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch.
Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.
Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả.
Đó gọi là biết chơi. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.
Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng.
Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.
Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.
Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.