Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.
Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước.
Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.
Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.
Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Bỗng chị bị tuột mất dép. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.
Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội.
Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.
Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm. 18 tuổi là được tự do.
Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel.