- Sự thật ông Arkad Gula là một nô lệ khi còn ở Babylon. - Đối với mỗi người đến vay tiền, tôi đều yêu cầu họ để lại một vật dụng nào đó của họ để làm bằng chứng. - Câu chuyện tôi sắp kể ra đây là câu chuyện có thật trong cuộc đời tôi, lúc còn là một chàng thanh niên mắc nợ ngập đầu.
Chúng ta đâu phải là người bảo trợ cho ông ấy! – Ông đáp một cách không suy nghĩ. - Mỗi năm anh làm việc rất cật lực mà chỉ để dành được một đồng tiền vàng thôi ư? Mọi người có thấy như thế không?
Những bộ lạc dữ tợn người Ả Rập rình rập cướp bóc các đoàn lữ hành giàu có cũng chẳng làm ông sợ, bởi ông đã có một đoàn kỵ binh đông đảo hộ tống. Cháu đã học được cách tiêu pha ít hơn số tiền cháu kiếm được. - Khoan đã! – Ông dừng lời, đưa cao một cánh tay chỉ vào màn đêm rồi chậm rãi tiếp lời.
Cơ hội không chờ đợi ai bao giờ. Tuy nhiên, số vàng đó đã đem lại cho con nhiều bất hạnh. - Cha đã từng nghĩ như thế khi bằng tuổi của con, con trai ạ! Thế đấy, rồi nhiều năm trôi qua, cha chẳng thể làm được điều gì cả.
000 năm, những người Sumerite đã từng sống tại Babylon. Tôi không muốn chuốc lấy gánh nặng từ người anh rể của tôi. - Tôi nghe một người từ Urfa trở về kể rằng, ở nơi đó có một người đàn ông giàu có đang sở hữu một phiến đá trong suốt đến nỗi mọi người có thể nhìn xuyên qua nó và thấy mọi vật ở phía bên kia.
- Điều ông vừa yêu cầu có bao gồm những người chủ sòng bài không? Còn mua thêm những mặt hàng mới để bán thì con đã hết vốn. Điều này cũng đã chấm dứt tình bạn của bò và lừa".
Vào một hôm, bà Sira hỏi tôi: - Con trai à! – Cha tôi bảo. Cũng do vậy, tôi rất thận trọng khi đề ra những mục tiêu cho mình nhưng một khi đã có mục tiêu thì tôi nhất quyết phải hoàn thành.
Bà Sira nhìn tôi chằm chằm như đang suy nghĩ một điều gì. Họ không bao giờ phó thác tiền vàng của mình vào những vụ đầu tư không sinh lợi hoặc có nguy cơ mất trắng vốn. Sau này nếu có cơ hội thuận lợi, các anh nên mạnh dạn vận dụng những quy luật quý giá này vào công việc kinh doanh để làm giàu cho bản thân và đất nước chúng ta.
Chẳng hạn như khi tôi đề ra cho mình kế hoạch làm phải đến ba thành phố khác nhau để tìm mối bán hàng trong một năm, thì tôi nhất định phải làm đúng như vậy. Cuối cùng, con đành phải chấm dứt việc hợp tác làm ăn chung với anh ta. - Lẽ nào anh không rút ra được bài học gì sao? Thật ra, điều này cũng đơn giản thôi, chính là: "Nếu anh muốn giúp bạn bè của mình, thì phải sao để gánh nặng không chuyển từ bạn bè sang cho chính bản thân anh".
Ông Arad Gula rất vui sướng khi nghe lời khuyến khích của ông và nói rằng ông ấy cảm thấy xấu hổ về sự hèn kém trong những lời nói vừa rồi của mình. Phải chăng đây mới chính là giá trị thật của cuộc sống mà tôi chưa hềhám phá ra trước đó? – Tôi cảm động nói, rồi chợt hỏi bà – Thưa bà, theo bà thì con có linh hồn của một người tự do hay của một kẻ nô lệ?