Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương. Chưa nổi, đồng chí ạ.
Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra.
Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.
Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Học mấy tiết? 3 tiết ạ. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh.
Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.
Tất cả đều không sâu đậm. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Mà lại nghĩ về con người.
Thích làm cả cái mình không thích. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.