Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng.
Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp.
Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi.
Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Tất nhiên là không phải ai cũng thế.
Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Mà không xuyên sang tai bên kia. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.
Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề.
Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Bạn không thích sự không nhất quán này.
Những thứ đáng ghét nhất. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị.
Miệng họ mặc kín mít áo quần. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.