Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.
Âm thanh lắng hẳn đi. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.
Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.
Mệt sao cháu còn đi chơi. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.
Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Lúc đó, tôi trống rỗng.
Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.
Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn.
Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người.
Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.
Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.