Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.
Ngồi nghe giảng và chép bài. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.
Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Coi như không có chuyện gì xảy ra. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh.
Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Ông anh cũng làm theo.
Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc.
Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.
Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.
Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Nhưng mà này không được bi quan.
Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.
Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh.