Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Đây là một sự tham lam. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau.
Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu.
Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Dù mẹ không bay, không bay đâu.
Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Không trình bầy nữa.
Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Bây giờ bác đang trăm mối lo. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.
Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Mà tôi chỉ cần những người biết điều.
Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.
Và biết rằng mình biết ít thế nào. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.